🐰 Truyen Lay Chong Quyen The
Lấy Chồng Quyền Thế - Tập 08. Lấy Chồng Quyền Thế - Tập 09. Lấy Chồng Quyền Thế - Tập 10. Lấy Chồng Quyền Thế - Tập 11. Lấy Chồng Quyền Thế - Tập 12 END. Nếu bạn gặp khó khăn trong quá trình nghe truyện hãy Thử trình nghe truyện khác. 1 người đang nghe. Lượt nghe: 2.830
Truyện Lấy chồng quyền thế là một trong những bộ truyện ngôn tình đang được đón nhận vô cùng lớn gần đây và vì thế hôm nay có làm một bài review để giới thiệu đến các bạn. Thứ tư, 3/6/2020, 06:55. Đường dây nóng.
Truyện Có cần lấy chồng không? - Ức Cẩm. Truyện ngôn tình, hoàn, cổ đại, hiện đại, xuyên không post nhanh nhất, nhiều nhất. Truyện Tây, Việt đủ loại. Dịch giả: Mai Quyên Công ty phát hành: AMAK Nhà xuất bản: NXB Văn Học Trọng lượng vận chuyển: 520 grams
1. Ve nol dung tuyên truyen - Tuyên truyên, quán triêt tu tuðng, quan diêm nhât quán, xuyên suot cúa Ðång, Nhà nuóc: "Chông dich nhw chông giãc ", "kiên dinh thwc hiën muc tiêu kép phòng, chông dich hiëu quå dông thòi phát triên kinh tê, chãm 10 dòi sông, båo
Vừa rồi, ba.vn đang thân tặng chúng ta cụ thể về chủ đề Tieu thuyet teo can lay chong khong ️️, hy vọng cùng với báo cáo có ích nhưng nội dung bài viết "Tieu thuyet co can lay chong khong" đưa về sẽ giúp các bạn ttốt quyên tâm rộng về Tieu thuyet teo can lay chong khong ️️ ️️
Cập nhật Full nhanh nhất Lấy Chồng Quyền Thế tác giả Ngư Ca trên Web Truyện Online thuộc thể loại Ngôn Tình Quân Nhân, Sắc, Sủng. Cốt truyện Lấy Chồng Quyền Thế xoay quanh cô gái Lâm Thiển và quân nhân Cố Thành Kiêu, đôi trai gái tỉnh dậy sau một đêm mà không nhớ chuyện gì xảy ra. Cuộc hôn nhân vội vã nhưng đầy định mệnh đưa họ đến với nhau.
Màn đối đáp sân si giữa Hồ Ngọc Hà và Lệ Quyên đang thu hút sự chú ý của cộng đồng mạng. Ngay sau khi bị Hồ Ngọc Hà đá xéo chuyện "giơ tai tay cổ" để khoe nhẫn trong một bức ảnh chụp tại Hawaii, Lệ Quyên đã không ngại ngần đáp trả trong một bình luận trả lời fan trên trang cá nhân của mình.
Bạn đang đọc bộ truyện Tư Lệnh Lấy Quyền Mưu Thê tại truyen35.com Một lát sau, cửa phòng tắm mở ra, Mộ Nhung Trực mặc bộ đồ ngủ màu trắng đi tới mép giường, nhìn cô giống như con nai con kinh hoảng không ngừng hướng góc giường co rụt lại.
Bất chợt trở lại năm 24 tuổi, con trai và con gái sẽ trở thành tinh anh của xã hội trong tương lai thì một đứa đang chạy khắp sân, một đứa đang gào khóc đòi ăn từ trong tã. Lúc này, người chồng đã sớm đi từ mấy năm trước của cô đang luống cuống tay chân chuẩn bị pha sữa bột cho con trai.
00Bl. Lại học B, lớp Tài chính đang học môn Toán cao cấp. Lâm Thiển ngồi bàn trên, chăm chú nhìn bảng đen,mắt dõi theo thầy giáo, tay cầm bút thỉnh thoảng ngoáy vài chữ, làm như nghe hiểu bài.“Tính ra hết chưa?” Thầy Cao nhìn xuống, “Lâm Thiên, đáp án là bao nhiêu?”Lâm Thiển không nghe thấy, vẫn ngây người ngồi dưới vang lên tiếng cười của bạn học, thẩy Cao gọi to hơn, “Lâm Thiển, Lâm Thiển!”“Dạ!” Lâm Thiển cuống quýt đứng lên.“Đáp số là bao nhiêu?”Lâm Thiển cúi đầu nhìn xuống vở chép bài chi chít chữ “Ngốc xít”, không cách nào đành phải liếc mắt sang bên cạnh. Sở Mặc Phong đáng chết lại không cho cô Cao đẩy gọng kính trên mũi, nghiêm mặt nói “Không được nhìn láo liên, nhìn đáp án của mình đi”Lâm Thiển ngẩng đầu dõng dạc nói “Thưa thầy Cao, em không biết!”“Không biết? Vừa rồi thầy giảng kĩ như vậy, em không nghe sao?”“Nghe không hiểu”“Nghe không hiểu? Khó đến thế à? Đều là những kiến thức cơ bản nhất, thấy cũng giảng nhiều lần rồi.”Lâm Thiển trừng mắt với thầy Cao “Em chỉ biết là thầy sắp nghỉ việc thôi.”Cả lớp cười rộ Cao không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm, “Lâm Thiển, học hành thế này thì làm sao thi đủ điểm? Mấy ngày nữa là thi rồi, em còn mơ mộng?”.Lâm Thiển bỗng dưng chừng chân trái, nhón nhón chân phải, thọc tay vào túi, “Thái độ của em như thế đấy, em ngủ suốt ngày cũng không đến lượt thấy quản!”Dù nói chuyện xấc xược nhưng bộ dạng của cô lại rất thanh tú, so với Sở Mặc Phong đẹp trai nhất trường cũng không hề kém cạnh.“Ha ha ha...” Cả lớp vừa hò hét vừa vỗ bàn khiến thầy Cao giận tím mặt.“Đừng có hỗn, em...” Thấy chỉ vào Lâm Thiển, “Hết giờ học mời phụ huynh đến đây!”“Không rảnh!”“Không đến không được về nhà”“Vậy tốt, cảm ơn thầy Cao cho chỗ trú ngụ”“Ha ha ha...” Cả lớp lại cười rộ giờ học, Lâm Thiển bị gọi lên phòng giáo viên. Là sinh viên, bị mời phụ huynh đã là xấu hổ lắm rồi, huống chi cổ còn không có phụ huynh để trường học, cái tên “Cậu Thiển” nổi danh như cồn, học hành lười biếng, nghịch ngợm gây sự, dối trên lừa dưới, chuyện xấu gì cũng làm. Có đúng là kiểu học trò làm giáo viên đau đầu nhất, đã không ngoan lại còn ảnh hưởng đến người không phải vì người cha chưa bao giờ gặp mặt tặng nhà trường cả sân vận động thì cô hoàn toàn không có tư cách vào trường đại học nhiệm lớp vừa thấy cô đã đau đầu, “Đứng thẳng cho cô, tháo hoa tai xuống”Lâm Thiển đổi chân đứng nghiêng sang bên khác, “Không được, em thích thế”“Em nhìn lại bộ dáng của mình xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ”Lâm Thiển mặc áo sơ mi ca-rô màu lam, quần dài ống đứng, tóc ngắn, nhìn từ xa không khác nam sinh là mấy, lại gần, cổ đậm vẻ lưu manh, vẫn chả khác gì nam sinh.“Em là con gái đấy, đàng hoàng chút được không? Đứng thẳng lên!”Lâm Thiển vẫn rung rung chấn, làm ra vẻ “Em cứ thế đấy, cô làm gì được em”, trông vừa xấc lại vừa soái.“Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?”“Không biết”“Không biết? Số điện thoại của ba cũng không biết?”“Ha, cô ơi, ba em là ai em còn không biết nữa kìa.”Chủ nhiệm vừa tức vừa đau lòng, đứa bé này càng ngày càng khó quản, “Vậy mẹ em đâu?”“Cũng không biết.”Chủ nhiệm không đành lòng truy vấn, thật sự sợ phải hỏi tiếp, cô nàng lại sẽ trả lời “Em không cha không mẹ, không ai quản” Chủ nhiệm mềm lòng, thở dài nói, “Thật tình, Lâm Thiển à, em nói cô phải làm thế nào đây? Em nhìn thành tích của em đi, không muốn tốt nghiệp sao? Xem ra cái sân vận động kia đã quyên góp uổng phí rồi”Đại học B rất nghiêm, không cần biết thi vào được bằng cách nào, chỉ cần phạm lỗi nghiêm trọng hay thành tích học tập quá kém thì đều bị đuổi học. Với Lâm Thiển, chủ nhiệm lớp thật sự bất lúc này, Sở Mặc Phong cầm xấp tài liệu đi vào. Cậu ta vốn là Phó chủ tịch Hội sinh viên, là học sinh ba tốt trong mắt mọi người, học giỏi, đẹp trai, gia thế Thiển trừng mắt nhìn cậu ta, thấy chết không cứu, thật không nghĩa khí! Cô cà lơ phất phơ nói “Thưa cô, không cần phải cho em ăn súp gà nữa, cô muốn nói gì em biết cả rồi. Lần sau em sẽ không tranh cãi với thầy Cao nữa, cứ đến giờ của thầy thì em ngủ, được chưa?”Chủ nhiệm lớp thật sự hết cách, gia đình bỏ bê, bản thân cũng bất cần, cô bé này nổi loạn quá mức rồi. “Em còn như vậy thì thấy cô không cách nào quản em nổi”“Tuyệt, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai quản em được” Cô bĩu môi nói, ngửa đầu thổi phù phù tóc mái trên trán. Thiên hạ không ai quản được bà đây, các người cũng đừng hòng!Ra khỏi phòng chủ nhiệm lớp, Lâm Thiển đuổi theo Sở Mặc Phong phía hôn buông xuống sân trường, Lâm Thiển đeo túi sau lưng, giẫm lên lá rụng đuổi kịp rồi đập lên vai Sở Mặc Phong một cái, lớn tiếng oán giận, “Sở Mặc Phong, đồ thiếu nghĩa khí, không cho tôi nhìn đáp án!”Sở Mặc Phong cao 1m80, hơn hẳn có một cái đầu, thế nhưng không cúi đầu, chỉ liếc nhìn xuống, khinh thường hỏi “Sao phải cho cậu xem?”“Mịa, muốn làm phản?!” Lâm Thiển ném túi xuống, chân giẫm lên bậc thang ven đường, hai tay dang ra, tung người nhảy lên lưng Sở Mặc Phong.“Xuống mau!” Sở Mặc Phong bực bội quát lớn. Tiếc rằng cô nàng như bạch tuộc ôm lấy cậu, không bút ra được, “Lâm Thiển, cậu là thuốc cao dán hả?”“Đúng vậy, còn là loại dính nhất”Lâm Thiển và Sở Mặc Phong là bạn học, tuy chướng mắt nhau nhưng vẫn chơi chung được khá Mặc Phong là soái ca sân trường, mỗi ngày đều nhận được thư tình của nữ học và phổ thông trung học không giống nhau. Đại học chính là xã hội thu nhỏ, không cùng khoa như người trên núi kẻ dưới biển nên rất nhiều người cho rằng “Cậu Thiển” là nam sinh, Lâm Thiển cũng không thèm đính Thiển cũng nhận được nhiều thư tình, chỉ khác là có cả của nam lẫn nữ. Như cổ tự nói, sức quyến rũ của cậu Thiển khiến nam nữ đều si Mặc Phong cũng không muốn ném cô xuống chứ muốn thì đã dễ như trở bàn tay. Cậu ta khom người, giậm chân, ảo não nói “Lâm Thiên, đừng chọc tức tôi”“Chọc cậu thì sao hả?” Cổ siết chặt hai chân quanh eo cậu ta, tay với về phía trước túm lấy cổ áo, má ép sát vào tai, dán lên mặt cậu ta, nói, “Ha ha ha. Sở Mặc Phong, nói xem nào, làm cậu bực lên rồi sẽ thế nào?”Sở Mặc Phong đột nhiên dừng lại, cầm tay cô muốn giựt ra nhưng cũng đỡ để cô không ngã xuống. Cậu ta cúi đầu, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào mắt cô, “Chọc tôi tức lên, tôi...”“Lâm Thiển, cậu leo xuống cho tôi!” Sở Mặc Phong còn chưa dứt lời, đột nhiên một giọng con gái chát chúa vang lên muốn thủng màng nhĩ. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Nam m đứng chắn trước mặt nhìn chằm chằm. Phía sau cô ta còn có đám tùy tùng cả nam lẫn nữ.
Lâm Thiển ngồi rúm ró vào một góc bên ghế lái phụ, nhịp tim đập loạn thình thịch như chực vọt ra ngoài. Cô không dám nhìn mặt Cố Thành Kiêu, liếc mắt sang cũng không dám. Hôm qua tỏ tình bị anh bắt gặp, hôm nay cưỡng hôn cũng bị anh bắt gặp, liệu mình còn cơ hội sống sót không? Lâm Thiển thẩm nghĩ. Tưởng tượng cảnh bị tụt quần ra đánh cũng đã thấy nhức nhối rối. Công lực của Cố Thành Kiêu quá cao, đầu óc lại nham hiểm, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh. Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, những giọt mưa rào tí tách rơi xuống lòng đường, làm nhiệt độ giảm xuống. Lâm Thiển vốn đã cảm thấy lạnh, bên cạnh lại có thêm một tảng băng, thật bi đát không tả nổi. Xe đi cứ chốc chốc lại dừng, đến khi thoát ra khỏi chỗ tắc, Cố Thành Kiêu phóng xe thật nhanh, chẳng mấy chốc đã về đến Thành Để. Cố Thành Kiêu trầm mặc vào thang máy, đi thẳng lên tầng 2. Lâm Thiển đi lên sau thì thấy anh vào phòng sách tìm kiếm gì đó. Đây là kiểu gì vậy, muốn chém muốn giết muốn mắng thì cứ làm đi, im im như vậy thật dọa người mà. Lâm Thiển ngắn nhất kiểu chiến tranh lạnh. Đàn ông con trai có gì thì cứ nói, bực thì xả, có thể nào dứt khoát một chút làm chuyện mà mình nên làm hay không?! Vì vậy Lâm Thiển dè dặt rón rén đi vào phòng sách, “Anh nghe em giải thích đi...” Cô liều mạng bước đến trước mặt Cố Thành Kiêu tìm kiếm cảm giác tồn tại, “Hôm nay ở trường có người tìm em gây sự, may có Sở Mặc Phong đến giải vây. Gần đây có nhiều lời đồn đại về em, Sở Mặc Phong thanh minh giúp em thôi.” Mặt Cố Thành Kiêu sa sầm, không nói tiếng nào, mím chặt mối, mày nhíu lại, ánh mắt rét lạnh, rất giống Diêm vương một tay nắm giữ vận mệnh của muôn người. “Rồi khi em chào về thì cậu ấy nói đi cùng, em cũng không cách nào từ chối được, phải không? Dù sao người ta vừa mới giúp mình, em cũng muốn cảm ơn cậu ấy” Lâm Thiển có chút đau lòng, rõ ràng là cô bị lợi dụng, rõ ràng cổ là nạn nhân, sao lại phải trình bày giải thích như chính mình cố ý dụ dỗ người khác vậy. “Em nào biết cậu ta sẽ làm như thế. Em cũng sợ khiếp vía, anh tin em được không?” Cô to gan đứng chắn trước mặt anh, “Cố Thành Kiêu?” Nét mặt Cố Thành Kiêu lạnh lùng không chút ôn hòa, nhưng bộ dạng thế này lại làm trái tim Lâm Thiển muốn tan chảy, vì anh... quá đẹp trai. “Anh tin em được không?” Cô kéo kéo cánh tay anh, giọng nói mềm nhũn, mắt chớp chớp nhìn anh. Cố Thành Kiêu giựt tay ra, quay đầu nhìn cô chằm chằm hung dữ, chất vấn “Em cho lời nói của anh là gió thoảng bên tại hả?” “Không có mà.” Trời đất chứng giám, cô nào dám, nếu không nghe lời anh thì đã đập cho Trương Yến một trận tơi bời vì mấy lời nhơ nhuốc của cô ta rồi. “Vậy sao còn tán tỉnh nó?” “...” Trời đất chứng giám, rõ ràng là cậu ta tán tỉnh có mà, “Em không có, em cũng không biết cậu ta sẽ làm như vậy? “Không biết? Một cầu không biết là xong sao hả?” “Ý anh là gì?” Cố Thành Kiêu nghiêm mặt, “Anh nhìn Tiểu Phong lớn lên, anh rất hiểu nó, nó to gan lớn mật đến cỡ nào anh đều biết. Chuyện hôm qua cứ cho là trước đó nó không biết, giờ nó đã biết thân phận em rồi, không thể nào còn ôm ảo tưởng với em được!” Lâm Thiển cũng quay lại, nhìn thẳng vào cặp mắt tàn nhẫn của anh, “Vậy nên anh đang nghĩ là em tán tỉnh Sở Mặc Phong sao?” Cố Thành Kiêu không lên tiếng, nhưng vẻ mặt thì đã có câu trả lời. “Có phải bởi vì cậu ta là con ngoan trò giỏi, còn em là học sinh cá biệt, cho nên khi có chuyện là đều do lỗi của em, đúng không?” “Đừng đánh trống lảng” “Em không đánh trống lảng, mà em thật sự muốn biết. Phải chăng vì anh nhìn cậu ta lớn lên, anh tin tưởng vào đạo đức của cậu ta, cho nên chuyện này chỉ có thể là lỗi của em, nhất định là vì em xấu xa kém cỏi nên mới đi tán tỉnh cậu ta, phải vậy không?” Cho dù có là ai, một khi đã đụng đến lòng tự trọng của cô, cô nhất định sẽ quyết đấu đến cùng, ăn miếng trả miếng. Cố Thành Kiêu thật không khác gì mấy thầy cô trước kia của cô. Cho dù có chuyện gì, bất kể lý do gì, cũng đều đổ lỗi cho cô. Anh cũng giống như họ, không biết ngọn nguồn đã vội vàng kết luận. Chuyện này thật sự là xem thường nhân cách của cô mà. Cố Thành Kiêu không trả lời được, đúng là trong chuyện này anh có chủ quan. Lâm Thiển cười khổ, cảm thấy chua chát, “Anh đã nghĩ như thế thì em có nói gì thêm cũng vô ích. Anh nghĩ thế nào thì cứ cho là như vậy đi, em cũng không buồn nói nữa” Câu không buồn nói của cô lại đẩy lửa giận trong lòng Cố Thành Kiêu bùng lên như núi lửa. Anh vớ lấy túi tài liệu, lạnh lùng nói, “Em không buồn nói, anh cũng không buồn để ý. Anh đi công tác vài ngày, em tự lo liệu đi” “Hả, ôi, ơ ơ... Sao lại phải đi?” Cố Thành Kiêu nói được làm được, thật sự mặc kệ cô, không thèm quay lại nhìn cô mà đi thẳng ra thang máy. “Này này... Cố Thành Kiêu!” Lâm Thiển không biết làm thế nào, vội đuổi theo, “Lúc nào anh mới về?” “Không biết” “Lại không biết, vậy anh biết cái gì hả?” Cố Thành Kiêu đi vào thang máy, quay lưng về phía cô, “Anh không biết có chuyện gì giữa hai người, cũng không muốn biết.” Đến khi cửa thang máy đóng lại, Lâm Thiển bứt rứt như ngồi trên đống lửa, như vậy là sao? Hóa ra, Cố Thành Kiêu chỉ quay về lấy đồ rồi đi luôn, chẳng qua vì thuận đường mà đi qua trường học thôi à? Lâm Thiển đứng đó nhìn của thang máy khép lại chỉ còn tấm kính. Cô ngơ ngác nhìn bóng mình, cảm xúc trong lòng cứ cuồn cuộn dâng lên, mơ hồ đau, ấm ức, tức giận, sầu não. Cô cười khổ, cười mình ngu, đương nhiên anh tin vào sự phán đoán của mình. Anh sáng suốt tinh anh như thế, lẽ nào lại tin làm người? Còn với Sở Mặc Phong, cô cũng không cách nào trách giận được, nên đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Mắt cay mãi không thôi, nước mắt dâng lên rơm rớm, cô hít sâu nén xuống, hai bàn tay nắm chặt, ngẩng đầu lên chớp mi liên tục cố ngăn nước mắt trào ra. Cổ nhất định không để mình khóc vào lúc này, tuyệt đối không! Cố Thành Kiêu ngồi lại vào xe, cũng không khá hơn Lâm Thiển là bao. Một người là cháu, một người là VỢ, nắm tay đi trên đường rồi còn hôn nhau. Giờ phút này anh là người đàn ông đáng thương nhất trên đời. Anh rất muốn tin tưởng Lâm Thiển, nhưng anh vừa mới rời khỏi, cô đã đi cùng Sở Mặc Phong. Ngày hôm qua cô mới hứa tuyệt đối không hài lòng, hôm nay chưa gì đã diễn một màn khó coi như vậy, chẳng phải là hạ nhục anh sao?! Anh cũng không nên ôm ảo tưởng với Lâm Thiển, không nên mong đợi Lâm Thiển an phận thủ thường. Hoặc, có lẽ, cô vốn là người không an phận, không quan tâm lần đầu tiên của mình trao cho ai, không quan tâm gả cho người nào, cũng không quan tâm cưới xong rồi vượt rào... Hoặc, có lẽ, anh đánh giá mình quá cao, cho rằng điều kiện của mình thừa sức chinh phục cô. Nhưng, cho dù anh có ưu tú cỡ nào cũng không thay đổi được bản chất phù phiếm của cô. Phù phiếm ư, cô nhóc này mới gặp đã cảm thấy trong sáng như đứa trẻ, anh thật không muốn dùng từ ngữ như vậy để hình dung Lâm Thiển.
truyen lay chong quyen the